Phan_45
"Buổi trưa ăn ở nhà ăn được không?"
"Ăn ngon không?"
"Ăn không ngon." Triệu Nhiễm Nhiễm không hề nói láo, "Nhưng thím ăn mấy năm rồi, cũng không bị gì."
Tiểu Khuông nhíu chân mày thật lâu, mới bất đắc dĩ gật đầu một cái.
Làm hộ lý xong, thì cũng gần hết cả buổi sáng rồi, Triệu Nhiễm Nhiễm mệt đến hô hấp dồn dập, trên trán thấm một tầng mồ hôi mỏng.
Chăm sóc bệnh nhân là khảo nghiệm sự tỉ mỉ và kiên nhẫn của một người trong quá trình khá dài, có người thích thú, có người khổ không thể tả, mà Triệu Nhiễm Nhiễm vừa là một y tá vừa là người ngoài cuộc, tự nhiên cũng không thể can thiệp vào hai người trong cuộc. Còn chị Tưởng thì giống như y tá, mà Vương Đan lại rõ ràng là người ngoài cuộc. Dù sao Triệu Nhiễm Nhiễm cũng nghĩ vậy, bởi vì vào lúc ăn cơm cô từ phòng ăn trở về, thấy giường của Tưởng Thị Phi được thả xuống, mà Vương Đan thì đang nhiệt tình trò chuyện với Khuông Tiểu Mỗ ở bên cạnh.
Triệu Nhiễm Nhiễm để đồ ăn xuống, tiến lên nâng cao đầu giường một chút xíu, động tác thật nhanh nhẹn.
"Sao cô lại làm vậy, nằm ngang dễ khiến tĩnh mạch chảy trở về, đạo lý đơn giản như vậy cũng không hiểu sao?"
Vương Đan hiển nhiên bị giọng nói hơi ác liệt của cô làm sợ ngây người, sửng sốt hơn nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, có chút ngượng ngùng, "Tôi chỉ muốn để anh thoải mái một chút, tôi không phải bác sĩ, không hiểu những điều này."
"Nhưng anh ấy là chồng cô." Triệu Nhiễm Nhiễm đứng thẳng người, bình tĩnh nhìn thẳng cô, lời nói không chút khách sáo, "Cách chăm sóc chồng cô cơ bản nhất, làm một người vợ mà cũng không hiểu sao?"
Rốt cuộc là một con người, nghe nói như thế, mặc kệ thiệt giả, nào có đạo lý không xấu hổ, Vương Đan hận đến muốn tìm một cái lỗ để chui vào, nên làm bộ nói sang chuyện khác với Khuông Tiểu Mỗ bên cạnh, "Tiểu Mỗ thích ăn cái gì? Hôm nào cô làm cho cháu."
Khuông Tiểu Mỗ mím môi, trong mắt sáng loáng, cười ngọt ngào, "Thích hải sâm kho tàu và cháo trắng bào ngư, khi nào cô làm cho cháu ăn, đừng quên mang cho thím Giang của cháu một phần."
Triệu Nhiễm Nhiễm thấy nụ cười của Vương Đan cứng lại, nháy mắt liền hết tức, đứa nhỏ này thật sự là có mắt nhìn, năng lực quan sát siêu cường. Vương Đan đi rồi, Triệu Nhiễm Nhiễm nói Khuông Tiểu Mỗ, cháu thật biết gọi thức ăn, tất cả đều là cấp bậc cao.
Khuông Tiểu Mỗ cẩu thả khoát tay, "Không cần cám ơn cháu, cháu chỉ giúp đỡ cô chọc cô ta thôi."
Triệu Nhiễm Nhiễm nói thầm đứa bé thật ra thẳng thắn nhất, thích cùng không thích cũng rõ ràng như vậy, chỉ là thằng nhóc này thật không phải dễ dàng lấy lòng, trong lòng chín cong mười tám quẹo, cả bụng đầy nước đen, hiển nhiên là một bản Triệu Trí Lược mini.
Triệu Nhiễm Nhiễm nhớ tới Vương Đan vội vã đến, lại vội vã đi, có chút không hiểu nổi ý tưởng của cô. Thật ra thì cô từ nhỏ đến lớn cô chưa từng suy nghĩ nhiều về một người như thế, nhưng đối mặt Vương Đan, Triệu Nhiễm Nhiễm thật không tự chủ bộc lộ phòng vệ. Cô cũng chưa từng gặp loại người như vậy, bên cạnh không phải không có ví dụ yêu hư vinh yêu giàu sang, cô gái như vậy thường là điều kiện của bản thân rất tốt, nên tầm mắt cao một chút, giống như công chúa tiếp nhận sự khen ngợi của mọi người cũng là bình thường.
Triệu Nhiễm Nhiễm cố gắng hồi tưởng lại vài lần tiếp xúc ngắn ngủn với Vương Đan, rất hiền huệ, vô cùng hiền huệ, lớn bụng cũng chăm sóc Tưởng Thị Phi thật tốt, Tưởng Thị Phi chỉ là một lính nghèo, không thể khiến cô ta giàu có, vậy chẳng lẽ không phải tình cảm thật sao? Nhưng vì cái gì một khi Tưởng Thị Phi chân chính cần người chăm sóc, thì cô ta lại rút lui, chẳng lẽ cõi đời này thật có một loại người có thể cùng phú quý, lại không thể chung hoạn nạn sao?
"Thím Giang, sao thím không ăn cơm? Thím đang nghĩ cái gì?"
"Không có gì." Triệu Nhiễm Nhiễm lắc đầu một cái, lại gần Khuông Tiểu Mỗ, "Tiểu Mỗ à, lúc nãy cỗ nói gì với cháu?"
"Không nói gì, lúc đầu thì lạnh nhạt, hỏi thăm hết tổ tông 18 đời của cháu xong mới bắt đầu nhiệt tình."
Triệu Nhiễm Nhiễm hơi nhíu mày, giống như là sắp tóm được sợi dây, nhưng đầu lại vẫn cứ hỗn độn. Có lẽ là trời lạnh người cũng lười nhác cẩu thả, thân thể lười, đầu óc lại càng không thích động, vốn đã chậm chạp, hiện nay càng thêm gỉ sét. Triệu Nhiễm Nhiễm quyết định vứt bỏ tất cả sự thăm dò, chuyên tâm chăm sóc Tưởng Thị Phi và cậu bé này.
Buổi tối chị Tưởng tới thay ca thì Khuông Tiểu Mỗ lại ngoài ý muốn rất nhiệt tình với người ta, nghe nói con gái út nhà chị ấy nhỏ hơn cậu một tuổi, cậu còn bày tỏ có thể nhận đến chơi cùng nhau, lại nghe nói cô bé nhà người ta là tiểu mỹ nhân đứng đầu các thôn trong vòng thì cậu càng bày tỏ hoàn toàn không để ý mà sẽ yêu em gái như là yêu vợ mình, hoàn toàn không để ý đâu.
Triệu Nhiễm Nhiễm nghĩ thầm trẻ con bây giờ thật là trưởng thành sớm, lúc cô tám tuổi còn đang bày đồ hàng chơi. Đồng thời đầu cô cũng đầy vạch đen, đứa nhỏ này thật là đủ không khách sáo, hoàn toàn không có suy tính đến còn đang sống nhờ ở nhà người khác.
Triệu Nhiễm Nhiễm nhìn thời gian không còn sớm, càng sợ cậu tán gẫu thêm một lát nữa sẽ không cẩn thận mang thêm một đứa con riêng về, vội vã lên tiếng chào hỏi chị Tưởng rồi kéo Khuông Tiểu Mỗ đi.
Sắc trời đã nhá nhem, còn có bông tuyết rơi, Triệu Nhiễm Nhiễm vòng chặt khăn quàng cổ, cúi đầu mà xem xét, hai má tiểu Khuông đông lạnh đỏ rừng rực, rùng mình một cái, liền lấy khăn quàng cổ xuống vây quanh cực kỳ chặt chẽ cho cậu, mặc dù mình cũng lạnh, nhưng thấy đôi mắt vui vẻ cong lại của Tiểu Mỗ, cô liền thỏa mãn, cảm thấy mình trong nháy mắt vô cùng cao thượng.
Bởi vì trong nhà có khách nhỏ, nên cơm tới không thể làm kiểu đối phó như là một người ăn, mà làm ba món ăn một món canh, khiến bụng của khách nhỏ tròn vo, tắm xong, liền thỏa mãn đi ngủ, lúc này Triệu Nhiễm Nhiễm mới mệt mỏi ngủ, đầu vừa tới gần gối liền vào mộng đẹp.
Lúc nửa mê nửa tỉnh, điện thoại di động bị chỉnh thành chế độ rung để ở đầu giường đang rung mạnh, chấn đến da đầu cô tê dại một hồi, lúc nhận điện thoại còn không rõ tình trạng lắm.
"A lô, ai vậy?"
"Tôi."
"Tôi là ai chứ, hơn nửa đêm."
"Tôi là mẹ con."
Triệu Nhiễm Nhiễm vuốt vuốt cái trán, giọng nói bình ổn, còn hơi nũng nịu, "Mẹ à, sao nửa đêm còn gọi điện thoại cho con, hai ngày nữa có thời gian thì con sẽ về thăm mẹ."
Điện thoại bên kia an tĩnh một lát, cẩn thận nghe ra vài tiếng thở dài, "Con ngồi dậy xem số gọi tới trước."
Triệu Nhiễm Nhiễm không giải thích được liếc mắt nhìn, lại mở to hai mắt liếc mắt nhìn, trên màn ảnh hoa lệ lệ hiện ra ba chữ ‘mẹ chồng tốt’ thật to đang mỉm cười với cô, sợ đến lập tức ngồi bật dậy, "Mẹ, là ngài à, hì hì."
"Hì hì cái gì mà hì hì, mẹ hỏi con, ban ngày gọi điện thoại cho con sao con không nghe?"
"Không có mà." Triệu Nhiễm Nhiễm không hiểu ra sao, "Con không nghe thấy, có thể là điện thoại không ở bên cạnh, ngài biết mà, con luôn ném loạn điện thoại, rồi không tìm được."
Tôn Kính Hồng cũng hơi tức giận, "Vậy ngày mai mua cho điện thoại di động của con một cái điện thoại luôn đi, lúc không tìm được thì con hô nó một tiếng."
Triệu Nhiễm Nhiễm không thể nhịn được mà bật cười, suy tính đến lần trước nói chuyện qua điện thoại với mẹ chồng hơi không có lễ phép, lần này nói gì cũng không dám cáu kỉnh nữa, dù là cô rất buồn ngủ. Cũng may Tôn Kính Hồng luôn luôn mạnh mẽ vang dội, nghẹn cô mấy câu xong liền chuyển qua chuyện chính.
"Mấy ngày nữa mẹ đến thăm hai con."
"Oh." Triệu Nhiễm Nhiễm phản ứng lại liền đề cao âm lượng, "Hở?"
"Hở cái gì, không hoan nghênh mẹ đi thăm hai con?"
"Không đúng không đúng." Triệu Nhiễm Nhiễm vội vàng phủ nhận, "Gần đây Giang Tiềm rất bận, sợ anh ấy không thể dành thời gian cho ngài."
"Ai cần nó, con không thể ở cạnh mẹ sao?"
"Có thể có thể, có thể." Tuy biết không thấy được, cô vẫn nở nụ cười, "Đúng rồi mẹ, hợp đồng của con với bệnh viện hết hạn rồi, không có ký nữa, mà ở gần chăm sóc Tưởng Thị Phi đấy."
"Vậy còn được, không ký là được rồi." Tôn Kính Hồng lại không tức giận mà nói, "Có phải con rỗi rãnh quá hay không, không có việc gì chạy đi chăm sóc người ta làm gì, người ta cũng không phải không có vợ."
"Cô ta không đáng tin."
"Chỉ có con đáng tin." Tôn Kính Hồng giày vò Triệu Nhiễm Nhiễm thế nào đều được, nhưng không thể để cho người khác giày vò, "Được rồi, chuyện như vậy đến lúc đó con cứ nói với Giang Tiềm, đừng cứ luôn khiến người lớn lo lắng, bày tỏ một chút cũng được rồi."
Triệu Nhiễm Nhiễm gãi gãi da đầu, muốn phản bác, lại ngoan ngoãn ngậm miệng lại, thôi, hai mẹ con bọn họ thích thảo luận thế nào đều không liên quan tới cô, dù sao Giang Tiềm không giải quyết được thì ai cũng không trị được Tôn Kính Hồng.
Chương 63: Tâm tư của Vương Đan . . .
Mẹ chồng sắp tới, Triệu Nhiễm Nhiễm tự nhiên phải gọi điện thoại thông báo cho Giang Tiềm một tiếng, cô thật ra thì không phải người lòng dạ hẹp hòi thù dai, chiến tranh lạnh với Giang Tiềm đa số là bởi vì mình muốn giữ vững thành trì, không muốn lùi bước, giống như ai chủ động trước thì sẽ thua trước. Một lúc sau, lại vẫn thấy gọi điện thoại thật mất mặt. Lúc này Khuông Tiểu Mỗ mới vừa rời giường, xoa một đôi mắt còn dính ghèn, đứng ở cửa phòng tắm cười với cô.
Có lúc, Triệu Nhiễm Nhiễm cũng bội phục mình biết lợi dụng tài nguyên, trước kia ở trên người Trương Lam và Dương Chấn Chấn đã nguyên vẹn khiến cô khám phá chỗ tốt của việc lợi dụng phế vật. Chỉ liếc mắt nhìn một cái, Triệu Nhiễm Nhiễm đã lập tức nghĩ ra bèn kêu tiểu Khuông đến.
"Trước chớ tắm, giúp cô gọi điện cho chú Giang đi, nói cho ãnh biết, mẹ ãnh muốn tới thăm ãnh, bảo anh ấy đến lúc đó nhín chút thời gian trở về một chuyến."
Khuông Tiểu Mỗ không hiểu ra sao nhận lấy điện thoại, nhiều lần trằn trọc mới gọi điện đến phòng làm việc của Giang Tiềm, khuôn mặt nhỏ vừa ngủ dậy chưa tỉnh hắn lập tức nở hoa.
"Chú Giang à, ừ, cháu với thím Giang đây. . . ."
"Sao có thể, chú hãy yên tâm đi, cháu chăm sóc thím ấy không thành vấn đề. . . . ."
"Đúng đúng, thật thật, lần này không hề nhầm lẫn gì cả, nấu cơm cũng ngon rồi. . . . ."
"À nói với chú Giang một việc quan trọng, mẹ chú, chính là bà Giang, nói là mấy ngày nữa sẽ tới thăm ngài, đến lúc đó ngài có thời gian trở lại một chuyến hay không?"
"Làm gì chứ, cháu nói là được, không cần thím Giang của cháu. . . . ."
"Sao chú biết thím Giang ở cạnh cháu? Không phải không phải, cháu không có phản bội. . . . Được rồi, chú chờ một chút."
Khuông Tiểu Mỗ tội nghiệp đưa điện thoại cho Triệu Nhiễm Nhiễm, ném cho cô một nét mặt ‘cháu đã tận lực, nhưng mà kẻ địch quá mạnh mẽ’, rồi quay người lại hỏa tốc bỏ chạy vào phòng tắm.
Triệu Nhiễm Nhiễm cầm điện thoại hơi uất ức, sớm biết nên né tránh, ít nhất mình còn có chút mặt mũi. Dùng ngón tay gõ một cái vào điện thoại, có đủ kiểu cách, bên Giang Tiềm liền truyền đến mấy tiếng cười hì hì, "Vợ, rốt cuộc chịu để ý anh rồi."
"Không có không để ý tới anh." Triệu Nhiễm Nhiễm tận lực khiến âm thanh bình tĩnh, "Mẹ nói mấy ngày nữa sẽ tới, đến lúc đó anh có thời gian thì nhín chút thời gian trở về một chuyến đi."
"Mẹ không đến thì em không cho anh về nhà sao? Hả? Em không nhớ anh sao?" âm thanh khàn khàn hơi trầm thấp của Giang Tiềm mang theo vô hạn hấp dẫn, giống như chỗ sâu của địa ngục vẫy gọi, khiến người ta biết rõ không thể lại gần nhưng vẫn mong ngóng.
Triệu Nhiễm Nhiễm hơi không chống cự nổi, cắn chặt đôi môi, "Không phải vậy, em chỉ cảm thấy giữa chúng ta còn có chuyện chưa đạt thành nhất trí, chuyện đã qua là quá khứ rồi, nhưng em phải kiên trì ranh giới cuối cùng của em."
Trong một lúc không có nghe thấy âm thanh của Giang Tiềm, một hồi lâu mới truyền tới một câu, "Nhiễm Nhiễm, anh đã nghĩ thật lâu, anh cảm thấy giữa chúng ta có hiểu lầm, anh đang nói, có lẽ em đã hiểu lầm trình độ thuần khiết của anh trước khi gặp em, những lời này em nhớ trước, gần đây anh rất bận, chờ nhín chút thời gian trở về rồi chúng ta nói rõ mọi chuyện, được không?"
"Được." Triệu Nhiễm Nhiễm lập tức đồng ý không hề trì hoãn. Cô hy vọng việc này là hiểu lầm hơn ai hết, chỉ không hiểu trình độ thuần khiết theo lời Giang Tiềm là chỉ thân thể hay tâm linh, không thể không nói, thứ nào cô cũng không thể chấp nhận lắm, nhất là về thân thể.
Hôm nay Khuông Tiểu Mỗ ở nhà hoàn thành bài tập nghỉ đông, đây là một việc vô cùng cần cố gắng, nên Triệu Nhiễm Nhiễm kiên quyết ủng hộ, sau khi chuẩn bị cơm trưa, dạy cầu dùng microwave xong liền xách túi chạy ra cửa.
Trên đường nhận được điện thoại của Trần Tuyền, cảm thấy ngoài ý muốn, bèn dí dỏm nói ra, "Ơ Trần tiểu thư, ngày hôm nay không đi làm à?"
Trần Tuyền hò hét loạn lên chung quanh, "Đi làm mà, Nhiễm Nhiễm, ngày mai mình nghỉ, chuẩn bị đi thăm cậu đó."
"Ai yêu, gì chứ, sao có thể phiền cậu tới đây một chuyến, mình trở về thăm cậu mới đúng."
"Ít nói nhảm, mau nhắn địa chỉ bệnh viện qua cho mình, ngày mai gặp mặt tán gẫu tiếp."
Sau khi gửi tin nhắn, Triệu Nhiễm Nhiễm cũng đến bệnh viện, sau khi thay ca cho chị Tưởng, đang chuẩn bị lau mặt cho Tưởng Thị Phi thì chị Tưởng đưa khăn lông cho cô, lại có chút biểu lộ muốn nói lại thôi.
"Sao vậy chị? Có chuyện gì vậy?"
Chị Tưởng cười cười, "Nhiễm Nhiễm à, nói không sợ em chê cười, em xem em trai chị như bây giờ, chị thấy người vợ kia khẳng định không nhờ được rồi, chị nghĩ Phán Phán dù là trai hay gái thì cũng là cốt nhục của em trai chị, cô ta muốn đi cũng được, chị không thể làm trễ nãi người ta, nhưng đứa bé phải ở lại, dù là em trai chị không thể tỉnh lại, chị cũng nguyện ý nuôi con lớn nên người giùm nó."
Con ngươi của Triệu Nhiễm Nhiễm cấp tốc co rúc lại, sương mù bao phủ trên đỉnh đầu mấy ngày qua rốt cuộc nhìn thấy một tia sáng. Hoá ra là như vậy, cô sớm nên nghĩ tới, cõi đời này vợ chồng vốn là chim cùng rừng, nhưng đại nạn tới tự mình bay thì nhiều lắm, huống chi hành vi việc làm của Vương Đan cũng không khó nhìn ra. Triệu Nhiễm Nhiễm chua chát mở miệng, "Chị à, sao chị đoán được Vương Đan sẽ rời đi?"
"Em thật là đơn giản quá." Chị Tưởng cười cười, giống như tuyệt không ngoài ý muốn về hành động của Vương Đan, "Cuộc sống gia đình của em từ nhỏ đã tốt, cha mẹ giáo dục cũng tốt, nên nhìn rất nhạt về tiền bạc và danh lợi, nhưng Vương Đan không giống, cô ta từ nhỏ đã ăn nhờ ở đậu, phải thông qua bầu bạn để thay đổi cuộc sống, tài nghệ và trình độ được người coi trọng cũng rất bình thường, nên chị rất hiểu cô ta, đổi thành chị cũng chưa chắc giữ được, chỉ là cô ta quá nóng lòng, khiến trái tim người ta băng giá."
"Em có thể làm gì cho chị?" Triệu Nhiễm Nhiễm hỏi.
"Mặc kệ nói thế nào Phán Phán cũng là miếng thịt từ người cô ta rơi xuống, nói không chừng sẽ mang đi chung, đến lúc đó ta sẽ không tìm được." Chị Tưởng dừng một lát rồi nói tiếp, "Cha mẹ chồng của chị rất tốt, chồng chị cũng thật đàng hoàng, luôn cố gắng làm ra tiền, điều kiện cuộc sống trong nhà vẫn thật tốt, chăm sóc đứa bé không thành vấn đề, cho nên chị muốn sắp tới mang Phán Phán về, trong lòng đã có tính toán hết rồi, chẳng qua em trai chị phải làm phiền em thôi Nhiễm Nhiễm."
Chị nói xong sắc mặt hơi biến thành ửng hồng, giống như cảm thấy điều cầu xin này rất vô lý, nhìn thấy Triệu Nhiễm Nhiễm gật đầu mới nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Chị Tưởng nói rất đúng, Triệu Nhiễm Nhiễm thật thấy may mắn, từ nhỏ cô đã sinh hoạt ở hoàn cảnh đơn giản và lạc quan, hơn nữa có Triệu Trí Lược trông kỹ, cô lại ngây thơ, chỉ tiếp xúc với người trong một phạm vi nhỏ, không có kéo dài đến đám người phức tạp trong xã hội. Trong những người này phúc hắc cũng có, ngây ngô cũng có, ưu nhã cũng có, nhưng đều là người của gia đình lạc quan không gánh nặng, kiến thức lục đục đấu đá thật sự là quá ít. Sau đó cô gặp phải Giang Tiềm, người đàn ông thô lỗ dã man lại trẻ con này đã tạo thêm màu sắc mới cho cuộc sống của cô, vì vậy cô đã yêu hết mình, mà hoàn cảnh tốt của gia đình Giang Tiềm đã khiến tất cả vật chất quyền lợi cũng không có lực hút gì với anh, nói cho cùng, ở phương diện nào đấy Giang Tiềm và cô vẫn là cùng loại người.
Nhưng Vương Đan, người phụ nữ này, từ nhỏ ăn nhờ ở đậu, trên bất chính nên dưới cũng loạn, cô ta muốn thay đổi cuộc sống nhưng điều kiện bản thân có hạn, nhưng lớn lên ở hoàn cảnh như vậy cũng có không ít người kiên cường và quyết chí tự cường. Triệu Nhiễm Nhiễm cảm thấy, có lẽ thật đúng là không phải vấn đề của bản thân Vương Đan, có lẽ là do thời gian dài bị người ta giáo dục, khiến lý tưởng và quan niệm sống của cô ta hoàn toàn bị vặn vẹo.
Nghĩ như vậy, Triệu Nhiễm Nhiễm lại có chút đáng thương cho Vương Đan, nếu như không phải cha mẹ của cô ta mất hết, nếu như không phải cô ta ăn nhờ ở đậu lâu dài, có lẽ cô ta cũng là một người đáng giá phó thác, dù sao sự hiền huệ của cô ta trước kia cũng không phải giả.
Cô thử đứng ở góc độ của Vương Đan để hiểu cô ta, nhưng tình cảm thoải mái dành cho cô ta khó khăn lắm mới tạo ra được chỉ duy trì đến lúc về nhà, Triệu Nhiễm Nhiễm tựa tại cạnh cửa nhìn Vương Đan bận rộn trong bếp, đột nhiên cảm thấy rất muốn cười, đoàn sương mù trong đầu càng ngày càng rõ ràng. Con người chỉ sợ bị người khác thăm dò rõ chi tiết sau đó mới đi phân tích, một khi như thế, sẽ chỉ còn lại kết luận không được đến chứng thực.
Khuông Tiểu Mỗ thận trọng kéo Triệu Nhiễm Nhiễm xuống thấp, lặng lẽ nói, "Ôm một túi lớn đồ ăn đến thăm cháu, cháu ngượng ngùng không thể không mở cửa."
Triệu Nhiễm Nhiễm sờ sờ đầu của cậu mỉm cười, "Về sau không thể tùy tiện để người ngoài đi vào, nếu gặp phải người xấu thì sao?"
Lúc này Vương Đan cũng thấy cô trở lại, nhanh chóng lau khô tay, đi tới phòng khách, "Nhiễm Nhiễm, việc này, đứa bé ở nhà không ăn được món gì nóng, nên tôi tới chăm sóc một chút."
Triệu Nhiễm Nhiễm cười, "Phán Phán đâu?"
"Chị tôi trông giúp."
"Cực khổ." Cô quay đầu lại nhìn Khuông Tiểu Mỗ, "Cháu về phòng trước đi, thím Giang muốn nói chuyện với cô này."
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian